峡哀拼音版/注音版
xiá āi。
峡哀。
mèng jiāo。
孟郊。
xiá jǐng huá yì duò,
峡景滑易堕,
xiá huā guài fēi chūn。
峡花怪非春。
hóng guāng gēn qián xián,
红光根潜涎,
bì yǔ fēi wò jīn。
碧雨飞沃津。
bā gǔ jiāo chī xīn,
巴谷蛟螭心,
bā xiāng wǎng liǎng qīn。
巴乡魍魉亲。
dàn shēng bù wèn xián,
啖生不问贤,
zhì sǐ dú yǎng shēn。
至死独养身。
xīng yǔ xìn zhě shuí,
腥语信者谁,
ǎo gē huān fēi zhēn。
拗歌欢非真。
zè tián wú yì jià,
仄田无异稼,
dú shuǐ duō níng lín。
毒水多狞鳞。
yì lèi bù kě yǒu,
异类不可友,
xiá āi āi nán shēn。
峡哀哀难伸。
孟郊,唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: