丰城拼音版/注音版
fēng chéng。
丰城。
huáng tíng jiān。
黄庭坚。
fēng chéng yì yán yán,
丰城邑岩岩,
shuǐ zhǒng liù wàn hù。
水种六万户。
shí dī mián cháng hóng,
石堤眠长虹,
chuò zhào rì shěn wù。
辍棹日沈雾。
lìng jūn zhèng yǒu shēng,
令君政有声,
xīn tíng yán kè bù。
新亭延客步。
lèi luò shì fù bēi,
泪落世父碑,
xīn qīng wén ráo fù。
心倾文饶赋。
yì xī liǎng shén bīng,
忆昔两神兵,
mái yù sī wǔ kù。
埋玉思武库。
hán guāng shè hàn jīn,
寒光射汉津,
liǎng xián yū yī gù。
两贤纡一顾。
zhāng gōng chāi zhōng tái,
张公拆中台,
mù gǒng kǒng zhāng mù。
木拱孔章墓。
bù néng cóng ér xī,
不能从儿嬉,
suì wǎn lóng shé qù。
岁晚龙蛇去。
kōng yú hán quán hóng,
空馀寒泉泓,
yīn yǔ zhǎng wā fù。
因雨长蛙鲋。
qiān dāo cáng bǎo shì,
铅刀藏宝室,
wàn shì tóng cǐ dù。
万世同此度。
黄庭坚,字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: