次韵稚川拼音版/注音版
cì yùn zhì chuān。
次韵稚川。
huáng tíng jiān。
黄庭坚。
píng shēng wàn lǐ xìng,
平生万里兴,
liǎn tuì zhe cùn chǐ。
敛退著寸尺。
xiàng lái lèi qiè fū,
向来类窃鈇,
shǎo rì yǐ zhēng xí。
少日已争席。
nǎng guò zhāo tí fàn,
曩过招提饭,
qiè dàng yì wèi shì。
惬当易为适。
shí guī rú jǔ shì,
食鲑如举士,
míng xià wú yí suǒ。
名下无遗索。
tán yú tiān yù huā,
谈馀天雨花,
chá bà fēng shēng yè。
茶罢风生腋。
shuí yán chén tǔ zhōng,
谁言尘土中,
yǒu cǐ zuò shàng kè。
有此坐上客。
yán qián qīng xǔ kě,
言前倾许可,
xiōng cì kāi bì sāi。
胸次开堛塞。
tóng shì dù yú chī,
同是蠹鱼痴,
hái guī lǐ biān cè。
还归理编册。
cháng ān qiān mén xuě,
长安千门雪,
xiè huáng xióng yǒu bái。
蟹黄熊有白。
gèng yuē zài jiǔ xíng,
更约载酒行,
wú wéi shǒu cén jì。
无为守岑寂。
黄庭坚,字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: