荅韦山人隐起龙文药瓢歌拼音版/注音版
dá wéi shān rén yǐn qǐ lóng wén yào piáo gē。
答韦山人隐起龙文药瓢歌。
jiǎo rán。
皎然。
yě rén yào piáo tiān xià jué,
野人药瓢天下绝,
quán rú hún jīn gē rú yuè。
全如浑金割如月。
biāo bǐng wén zhāng zhì shǐ rán,
彪炳文章智使然,
shēng chéng zài wǒ bù zài tiān。
生成在我不在天。
ruò yán yǒu wù bù yáo wù,
若言有物不繇物,
hé yì zhōng xū dào xìng quán。
何意中虚道性全。
wéi shēng néng shī jiān hǎo yì,
韦生能诗兼好异,
huò cǐ líng piáo yuǎn xiāng yí。
获此灵瓢远相遗。
xiān hóu yù tiē rén màn chuán,
仙侯玉帖人漫传,
ruò shì qīng náng shì hé mì。
若士青囊世何秘。
yī pěng yī kāi rú jiàn jūn,
一捧一开如见君,
yào shèng wǔ sè xiāng fēn yūn。
药盛五色香氛氲。
bèi shàng lí lóng pán bù shuì,
背上骊龙蟠不睡,
zhāng lín bǎi hàn shēng fēng yún。
张鳞摆颔生风云。
shì rén qiáng zhī jīn dān dào,
世人强知金丹道,
mò xiān bù chéng huì xiān lǎo。
默仙不成秽仙老。
nián shào fēn rú mò shàng chén,
年少纷如陌上尘,
bú jiàn wú piáo jǐn kū gǎo。
不见吾瓢尽枯槁。
liáo jiāng xì zhǒu bù hé qīng,
聊将系肘步何轻,
biàn yǒu sān shān gū hè qíng。
便有三山孤鹤情。
dōng fāng xiǎo ér fá cǐ wù,
东方小儿乏此物,
suì lìng xiān jí dú wú míng。
遂令仙籍独无名。
皎然,生卒年不详,湖州人,俗姓谢,字清昼,是中国山水诗创始人谢灵运的后代,是唐代最有名的诗僧、茶僧。南朝谢灵运十世孙。活动于大历、贞元年间,有诗名。他的《诗式》为当时诗格一类作品中较有价值的一部。其诗清丽闲淡,多为赠答送别、山水游赏之作。在《全唐诗》编其诗为815·821共7卷,他为后人留下了470首诗篇,在文学、佛学、茶学等许多方面有深厚造诣,堪称一代宗师。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: