引驾行同前亦名长春拼音版/注音版
yǐn jià xíng tóng qián yì míng cháng chūn。
引驾行同前亦名长春。
cháo bǔ zhī。
晁补之。
chūn yún qīng suǒ,
春云轻锁,
chūn fēng zhà shàn yuán lín xiǎo。
春风乍扇园林晓。
sǎo huá táng,
扫华堂,
zhèng táo lǐ fāng shí,
正桃李芳时,
dàn chén hái dào。
诞辰还到。
nián shào。
年少。
jì jiàng là guāng yáo,
记绛蜡光摇,
jīn ní xiāng yù bǎo zhuāng le。
金猊香郁宝妆了。
zhòu jùn mǎ tiān jiē xiàng wǎn,
骤骏马、天街向晚,
xǐ tóng chē yǒng yǎo tiǎo。
喜同车、咏窈窕。
duō shǎo。
多少。
lú jiā hú fàn,
卢家壶范,
dù qū jiā shēng róng yào。
杜曲家声荣耀。
qìng mèng guāng qí méi,
庆孟光齐眉,
féng táng bái shǒu,
冯唐白首,
zhèn tóng huān xiào。
镇同欢笑。
piāo miǎo。
缥缈。
dài láng hán shēn tǎo。
待琅函深讨。
zhī tián gāo yǐn qù xié lǎo。
芝田高隐去偕老。
zì bié yǒu hú zhōng yǒng rì,
自别有、壶中永日,
bǐ rén jiān hǎo。
比人间好。
晁补之,字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: