春夕经行留侯墓诗拼音版/注音版
chūn xī jīng xíng liú hóu mù shī。
春夕经行留侯墓诗。
lú sī dào。
卢思道。
shào xiǎo qī huáng shí,
少小期黄石,
wǎn nián yóu chì sōng。
晚年游赤松。
yīng chéng yǔ rén qù,
应成羽人去,
hé hū yǎn gāo fēng。
何忽掩高封。
shū wú zhěn jué yě,
疏芜枕绝野,
lǐ yí dài xié fēng。
逦迤带斜峰。
fén huāng suì cǎo méi,
坟荒隧草没,
bēi suì shí tái nóng。
碑碎石苔浓。
jū qín huái měng qì,
狙秦怀猛气,
shī hàn tǐng róu róng。
师汉挺柔容。
shèng liè fāng qiān sì,
盛烈芳千祀,
shēn quán bì jiǔ zhòng。
深泉闭九重。
xī fēng yín zǎi shù,
夕风吟宰树,
chí guāng là xià chōng。
迟光落下舂。
suì lìng huái gǔ kè,
遂令怀古客,
huī lèi dú wú zōng。
挥泪独无踪。
隋范阳人,字子行,小字释怒。聪明俊逸。师事邢劭,复从魏收借书读,数年后才学兼优,工诗善文。初仕北齐。文宣帝卒,朝士各作挽歌,魏收等只得一二首,惟思道独多,得八首,时人称“八米卢郎”。所著《劳生论》指斥官场丑态,切中时弊。北周武帝平齐,迁武阳太守。入隋为散骑侍郎。卒于京,年五十二。今传《卢武阳集》一卷。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: