李咸熙秋岚凝翠图拼音版/注音版
lǐ xián xī qiū lán níng cuì tú。
李咸熙秋岚凝翠图。
huáng gōng wàng。
黄公望。
shān lín zhī lè yōu qiě xián,
山林之乐幽且闲,
hé rén bǔ jū yún bàn jiān。
何人卜居云半间。
jiāng tíng xiòng lì cāng shù miǎo,
江亭夐立苍树杪,
zhāo tí gāo chū bì xī wān。
招提高出碧溪湾。
xún xī yǐn yǐn chuān xì lù,
循溪隐隐穿细路,
duàn àn shū shū qǐ yān wù。
断岸疏疏起烟雾。
wēi máng wàn qǐng bái ōu tiān,
微茫万顷白鸥天,
yàn zhèn fú qún luò wú shù。
雁阵凫群落无数。
qiáo gē chū duàn yú chàng yōu,
樵歌初断渔唱幽,
qiáo biān yě lǎo cè fú liú。
桥边野老策扶留。
chūn shān wàn dié xī rì xià,
春山万叠西日下,
miǎo miǎo yī piàn jiāng nán qiū。
渺渺一片江南秋。
wǒ xī jīng xī wèn qīng yǐn,
我昔荆溪问清隐,
xī shàng fèn míng rú cǐ jǐng。
溪上分明如此景。
bié lái shí huò kuáng mèng sī,
别来时或狂梦思,
hū jiàn cǐ tú xīn wèi xǐng。
忽见此图心为醒。
lǐ hóu shào nián shàn dān qīng,
李侯少年擅丹青,
wǎn suì bǐ yì hán yīng líng。
晚岁笔意含英灵。
xìng lái màn xiě qiū shān jǐng,
兴来漫写秋山景,
miào rù háo mò qióng yǎo míng。
妙入毫末穷杳冥。
wú shēng shī yǔ yǒu shēng huà,
无声诗与有声画,
hóu néng jiān zhī duó zào huà。
侯能兼之夺造化。
lín chuāng diǎn bǐ shì tí zhī,
临窗点笔试题之,
lǎo yǎn mó hu wàng gāo xià。
老眼模糊忘高下。
元常熟人,一作富阳人,本姓陆,名坚,出继于永嘉黄氏,字子久,号一峰,又号大痴、井西老人。顺帝至元中辟为书吏,寻弃去,隐于富春。一度在松江卖卜。博极群书,通音律图纬之学,尤工画山水,师法董源、巨然,自成一家。常随身带描笔,见好景奇树,便模写记之。笔墨高雅,与王蒙、倪瓒、吴镇为元末画苑四大家。有《山水诀》、《大痴山人集》。传世之画以《富春山居图》最著名。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: