拟古二十七首拼音版/注音版
nǐ gǔ èr shí qī shǒu。
拟古二十七首。
sūn chéng ēn。
孙承恩。
qī yuán yǒu ào lì,
漆园有傲吏,
fàng yán zì wāng yáng。
放言恣汪洋。
bā huāng wèi tíng yú,
八荒为庭隅,
tiān dì wèi gài cáng。
天地为盖藏。
dà xiǎo děng péng yàn,
大小等鹏鴳,
xiū duǎn qí péng shāng。
修短齐彭殇。
suī fēi zhōng yōng dào,
虽非中庸道,
lǐ yì gè yǒu dāng。
理亦各有当。
chī xiāo jīn fǔ shǔ,
鸱鸮矜腐鼠,
mù zāi yuàn qīng huáng。
木灾怨青黄。
bǐ qí shì wàn zhōng,
彼其视万钟,
hé chì yī bǐ kāng。
何啻一秕糠。
yīng yīng wēi fèng qiān,
英英威凤骞,
jiǎo jiǎo shén lóng xiāng。
矫矫神龙骧。
qí rén rú kě zuò,
其人如可作,
wú dāng wèi qiān shang。
吾当为褰裳。
明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: