子规拼音版/注音版
zǐ guī。
子规。
shì gǔ yì。
释古易。
chūn guī àn àn ruò wéi qíng,
春归黯黯若为情,
dú xiàng qīng shān chè yè míng。
独向青山彻夜鸣。
gù yuàn jǐ huí fāng cǎo méi,
故苑几回芳草没,
jǐn jiāng yī jiù mù cháo shēng。
锦江依旧暮潮生。
yān xiāo shēn shù cáng nán dìng,
烟消深树藏难定,
huā luò cán hóng chàng wèi píng。
花落残红怅未平。
mò dào kōng zhāi gāo wò wěn,
莫道空斋高卧稳,
fēn míng tīng dé yī shēng shēng。
分明听得一声声。
古易,字别行。番禺子。俗姓崔。族本儒家,与从父广慈大师同师天然老和尚。逮终养后,挈其妇与一女一子相继禀具。初为雷峰殿主,迁典客,寻掌书记。尊礼旋庵湛公,恩如父子。临化以手枕卧,顺适而终。清道光《广东通志》卷三二八有传。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: