【读梅宛陵诗集书后】
人谓诗以穷而工,我谓工诗而后穷。自古诗人多富贵,《雅》《颂》作者何雍容。
间有孤生一枝笔,不与群雅相和同。驱使神鬼出奇怪,雕剜造化开屯蒙。
江山涕泣诉真宰,恐千万年无鸿蒙。然后帝乃降薄罚,捐除禄命称诗雄。
使公稍能自贬损,登之馆阁声隆隆。公乃爱穷死不悔,君相欲福难为功。
呜呼《大雅》久沦丧,齐鸣瓦缶轻黄钟。江河赖此为砥柱,倒障狂澜使勿东。
万岁千秋有述作,何须与世问穷通。
【读梅宛陵诗集书后】拼音版/注音版
dú méi wǎn líng shī jí shū hòu。
读梅宛陵诗集书后。
tāng chǔ fán。
汤储璠。
rén wèi shī yǐ qióng ér gōng,
人谓诗以穷而工,
wǒ wèi gōng shī ér hòu qióng。
我谓工诗而后穷。
zì gǔ shī rén duō fù guì,
自古诗人多富贵,
yǎ sòng zuò zhě hé yōng róng。
《雅》《颂》作者何雍容。
jiān yǒu gū shēng yī zhī bǐ,
间有孤生一枝笔,
bù yǔ qún yǎ xiàng hé tóng。
不与群雅相和同。
qū shǐ shén guǐ chū qí guài,
驱使神鬼出奇怪,
diāo wān zào huà kāi tún méng。
雕剜造化开屯蒙。
jiāng shān tì qì sù zhēn zǎi,
江山涕泣诉真宰,
kǒng qiān wàn nián wú hóng méng。
恐千万年无鸿蒙。
rán hòu dì nǎi jiàng báo fá,
然后帝乃降薄罚,
juān chú lù mìng chēng shī xióng。
捐除禄命称诗雄。
shǐ gōng shāo néng zì biǎn sǔn,
使公稍能自贬损,
dēng zhī guǎn gé shēng lóng lóng。
登之馆阁声隆隆。
gōng nǎi ài qióng sǐ bù huǐ,
公乃爱穷死不悔,
jūn xiāng yù fú nán wéi gōng。
君相欲福难为功。
wū hū dà yá jiǔ lún sàng,
呜呼《大雅》久沦丧,
qí míng wǎ fǒu qīng huáng zhōng。
齐鸣瓦缶轻黄钟。
jiāng hé lài cǐ wèi dǐ zhù,
江河赖此为砥柱,
dào zhàng kuáng lán shǐ wù dōng。
倒障狂澜使勿东。
wàn suì qiān qiū yǒu shù zuò,
万岁千秋有述作,
hé xū yǔ shì wèn qióng tōng。
何须与世问穷通。