四逸臺拼音版/注音版
sì yì tái。
四逸台。
lǐ zhì。
李廌。
yì shí cháng dú yǐn,
异时常独饮,
duì yuè chéng sān rén。
对月成三人。
yǐ xǐ sān shì yóu,
已喜三士游,
kuàng yù jīn chéng xīn。
况遇金城辛。
wěi yuān fǔ lóng shì,
洧渊俯龙室,
fèi tái gàn bái yún。
废台干白云。
wěi jìng yǐ jiù huāng,
委径已就荒,
jiǔ rèn jiāng suì yān。
九仞将遂湮。
piāo rán rú sì hè,
飘然如四鹤,
niè jī pī jīng zhēn。
蹑屐披荆榛。
běi gāng fān bō tāo,
北冈翻波涛,
nán xiù liè lín xún。
南岫列嶙峋。
dēng tái yǔ jiā míng,
登台与佳名,
dà bǐ shū cāng mín。
大笔书苍珉。
zhàn cǐ quán shí qīng,
占此泉石清,
zuò shǐ cǎo mù chūn。
坐使草木春。
zhū gōng láng miào cái,
诸公廊庙材,
wǒ qī zī yǐn lún。
我期兹隐沦。
宋华州人,一说阳翟人,字方叔,号济南。少孤贫,谒苏轼于黄州求教,轼称其文,与范祖禹荐于朝,不果。中年绝意仕进,定居颍昌。喜论古今治乱,哲宗元祐中上《忠谏书》、《忠厚论》、《兵鉴》于朝。有《济南集》、《德隅斋画品》等。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: