和林大任上许守喜雨拼音版/注音版
hé lín dà rèn shàng xǔ shǒu xǐ yǔ。
和林大任上许守喜雨。
wú fèi。
吴芾。
tuì zhī sòng fēng bó,
退之讼风伯,
fēng bó zuì gù zhāng。
风伯罪固彰。
wèi ruò hàn bá shén,
未若旱魃甚,
qiān lǐ chén shā huáng。
千里尘沙黄。
wǒ yù chí fǔ yuè,
我欲持斧钺,
shī zhū gǔ dào bàng。
尸诸古道傍。
cǐ zhì jìng wèi jiù,
此志竟未就,
zhǎn zhuǎn chéng bēi liáng。
展转成悲凉。
shǐ jūn yǒu miào shù,
使君有妙术,
zài dé fēi xīn xiāng。
在德非馨香。
shén lóng bù gǎn wò,
神龙不敢卧,
gǎn huì qū líng chǎng。
感会趋灵场。
pèi rán xià gān yǔ,
霈然下甘雨,
tiān dì sēn kāi zhāng。
天地森开张。
hàn bá bù dài zhū,
旱魃不待诛,
yī dàn zì cuī cáng。
一旦自摧藏。
宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: