次韵李浩然喜晴拼音版/注音版
cì yùn lǐ hào rán xǐ qíng。
次韵李浩然喜晴。
xuē jì xuān。
薛季宣。
wǒ kuì zi kāng zhī zhì mì,
我愧子康之治密,
qí yǔ qí yǔ ér chū rì。
其雨其雨而出日。
mí shén bù zōng shǐ pāng pèi,
靡神不宗始滂霈,
jiāng wèi yǒu nián wú shì bì。
将为有年吾事毕。
qǐ qí mài mù shù lín yín,
岂其霢霂澍霖霪,
dàn duì yòu wèi xīn shǒu jí。
霮䨴又为心首疾。
shì jiāng guī bì zǒu qún wàng,
视将圭璧走群望,
qí shè yǒng mén qín qū xī。
祈社禜门勤屈膝。
chéng zhī è jī nù shén tiān,
诚知恶积怒神天,
liú dú fěi yuán hán zì lì。
流毒匪缘寒自慄。
fǔ tián qiān mǔ chuí yǒu qiū,
甫田千亩垂有秋,
yì huò bài zhī fāng xiù shí。
刈穫败之方秀实。
héng liú cháng pǔ jiāo yáng yáng,
横流场圃浇洋洋,
zhuó zhuó hé tóu duō ěr chū。
茁茁禾头多耳出。
yǎng tiān hé yuàn fǔ hé yóu,
仰天何怨俯何尤,
tuì shěng guò qiān zhī zì shī。
退省过愆知自失。
láo chóu pú pú shì xū jiē,
牢愁仆仆事吁嗟,
fēng yǔ gǎn cí pín mù zhì。
风雨敢辞频沐栉。
chén chéng suī zhì jǐ shī wēi,
忱诚虽至虮虱微,
shū cǎn cāng qióng yān kě bì。
舒惨苍穹焉可必。
dōu yuán mín kùn bù liáo shēng,
都缘民困不聊生,
zhòng yǐ xiōng huāng shén yǐ xù。
重以凶荒神以恤。
xī hé chì yù hēi lóng lù,
羲和叱驭黑龙僇,
shū hū qīng míng kāi wàn shì。
倏忽清明开万室。
bù zhī dì lì gù quán zhēn,
不知帝力固全真,
wèi wǒ tān tiān níng zhí bǐ。
谓我贪天宁直笔。
宋温州永嘉人,字士龙,号艮斋。薛徽言子。师程颐弟子袁溉。高宗绍兴末,为鄂州武昌令,保伍辑民,严备金兵。召为大理寺主簿,除大理正。后知湖州,改常州,未赴而卒。为学主著实,反对空谈义理,注重研究田赋、兵制、地形、水利等世务,开永嘉事功学派先声。有《浪语集》。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: