金山拼音版/注音版
jīn shān。
金山。
wáng lìng。
王令。
cháng jiāng cóng tiān lái,
长江从天来,
yì yù yǐ dì fēn。
意欲以地分。
xī shān bì zhī táo,
西山避之逃,
dōng shān kāi wèi mén。
东山开为门。
mù shí suǒ bù hàn,
木石所不捍,
tǔ shā gù suí bēn。
土沙固随奔。
dōng xī liǎng suí hǎi,
东西两随海,
shì yǐ wú wán kūn。
势已无完坤。
rú hé zhōng liú jū,
如何中流居,
dú è wàn lǐ hún。
独遏万里浑。
kūn wéi lài xì dé,
坤维赖系得,
dì líng fán kuī mén。
地灵烦窥扪。
bù rán yǐ piāo bó,
不然已飘泊,
liǎng fēn bù xiāng cún。
两分不相存。
yǔ lì suǒ bù chú,
禹力所不除,
tiān yì gù kě lùn。
天意固可论。
yú yù chén jiǔ yuān,
余欲沉九渊,
xià shì wàn gǔ gēn。
下视万古根。
wèi qiáng jī cháng qíng,
畏强激常情,
zhōng lì ài cǐ dūn。
中立爱此墩。
shī chéng yù shuí hé,
诗成欲谁和,
gǎn kǎi xīn tú fán。
感慨心徒烦。
宋大名元城人,长于广陵。初字钟美,改字逢原。少孤贫,未尝从师,辞章已雄伟老成。王安石推重其人品文章,为之延誉,并以夫人之妹妻之。诗学韩愈、孟郊,内容多涉及社会现实。有《广陵集》。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: