忆弟拼音版/注音版
yì dì。
忆弟。
cài xiāng。
蔡襄。
qīng xī qū qū bào shān xié,
清溪曲曲抱山斜,
rào xī shí lǐ qiáng wēi huā。
绕溪十里蔷薇花。
chūn fēng chuī xiāng xí rén gǔ,
春风吹香袭人骨,
gān hóng dàn bái xiàng jiāo jiā。
乾红淡白相交加。
yǎn jīng xuàn huǎng bù néng shì,
眼睛眩晃不能视,
làn rú chì rì líng zhāo xiá。
烂如赤日凌朝霞。
shí yǒu piān zhōu xiàng zhōng xià,
时有扁舟向中下,
gòng yí lái chù cóng xiān jiā。
共疑来处从仙家。
yú shí yāo wǒ lín liú yǐn,
于时邀我临流饮,
xià jù dà shí pán quǎn yá。
下踞大石盘犬牙。
píng shēng yì qì yī kuài lùn,
平生意气一快论,
qū zhǐ shì wù hái jīng jiē。
屈指世务还惊嗟。
jiǔ hān bì zhǐ tàn qiáng yùn,
酒酣襞纸探强韵,
hú tú zuì zì chéng luàn yā。
胡涂醉字成乱鸦。
qīn gèng bǎ huǒ rù guān shě,
侵更把火入官舍,
xià mǎ yóu yín shī gè kuā。
下马犹吟诗各夸。
hé yán huā luò bēi rén shì,
何言花落悲人世,
zhī jiàn xī liú dù suì huá。
只见溪流度岁华。
jīn nián chū xià wǒ fù zhì,
今年初夏我复至,
shēn cóng wǎn yàn yú gū pā。
深丛晚艳馀孤葩。
shān chuān gù wù yī rán zài,
山川故物依然在,
wéi zi bié lù yōu míng shē。
惟子别路幽明赊。
xiǎng xiàng yīn róng yǎo hé xǔ,
想象音容杳何许,
guì qí liè liè suí yún chē。
桂旗猎猎随云车。
bēi lái dú zuò yīn fāng shù,
悲来独坐荫芳树,
tì lèi huī sǎ zhān huáng shā。
涕泪挥洒沾黄沙。
xíng rén guài wǒ ài xī shuǐ,
行人怪我爱溪水,
nǎ zhī cǐ hèn wú biān yá。
那知此恨无边涯。
蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: