本草纲目·草部·白鲜拼音版/注音版
běn cǎo gāng mù cǎo bù bái xiān。
本草纲目 · 草部 · 白鲜。
lǐ shí zhēn。
李时珍。
shì míng xiān,
释名 鲜,
yīn xiān。
音仙。
yì míng bái bái yáng xiān jīn què ér jiāo。
亦名白、白羊鲜、金雀儿椒。
qì wèi gēn pí kǔ hán wú dú。
气味 (根皮)苦、寒、无毒。
zhǔ zhì tóu fēng huáng dǎn hāi nì fēng chuāng jiè xuǎn chì làn děng zhèng。
主治 头风、黄疸、咳逆、风疮、疥癣、赤烂等症。
chǎn hòu zhòng fēng,
产后中风,
dàn tǐ xū bù néng fú tā yào de bìng rén,
但体虚不能服他药的病人,
kě yòng bái xuǎn pí jiā xīn jí shuǐ sān shēng zhǔ chéng yī shēng,
可用白癣皮加新汲水三升煮成一升,
wēn fú。
温服。
lǐ míng zhēn zhǐ chū bái xiān shì zhì gè zhǒng huáng dǎn bìng hé fēng bì de yào yào,
李明珍指出:白鲜是治各种黄疸病和风痹的要药,
dàn xǔ duō yī shēng zhǐ yòng zhī yú chuāng kē,
但许多医生只用之于疮科,
zhè shì bù gòu de。
这是不够的。
李时珍(1518~1593),字东璧,晚年自号濒湖山人,湖北蕲春县蕲州镇东长街之瓦屑坝(今博士街)人,明代著名医药学家。与“医圣”万密斋齐名,古有“万密斋的方,李时珍的药”之说。
学习辛苦了,欣赏一张好看的图片放松一下吧: